Không biết có bao nhiêu người, khi còn là học sinh hay ngồi trên giảng đường đại học suy nghĩ về việc khi mình lớn thì mình sẽ thế nào không nhỉ? Mà khái niệm khi nào là lớn thì tùy mỗi người. Có người 14, 15 tuổi ra đời tự lăn lộn cũng gọi là đã lớn. Thể loại đi học đại học còn chìa tay xin tiền mẹ như mình thì chưa gọi là lớn được.
Với mình, lớn là lập cho mình một gia đình riêng, một tổ ấm riêng và bắt đầu có sự lo toan về mặt tiền bạc, tài chính. Đối nhân sử thế nội ngoại hai bên.
Bạn của tôi, hạnh phúc khi vừa kết hôn, theo chồng đi xa xứ, với nó trước mắt bao nhiêu thứ trăn trở: xa nhà, xa gia đình, xa cuộc sống quen thuộc suốt 27 năm nay theo đuổi để đến với một cuộc sống hoàn toàn lạ lẫm với nó. Nó suy nghĩ nhiều nhưng mình nói nó cuộc sống là vậy, dần dần nó phải thay đổi, chứ cứ như thế này hoài thì làm sao lớn được. Vậy là chúng mình cùng trưởng thành, cùng lớn. Cùng phải suy nghĩ cách sống thế nào cho tốt, cho vui vẻ đôi bên. Ích kỷ thì ai cũng làm được, nhưng hòa nhập thì phải học từng ngày. Ích kỷ là bản năng nhưng hòa nhập thì phải học. Đơn giản thôi nhưng cũng phức tạp lắm nếu mình không thật sự hành động từ lý trí và trái tim của mình.
Mình đã trải qua một số các tình huống của những người trưởng thành, khó khăn thật nhưng mình hiểu đó là chuyện tất yếu, không có những chuyện như vậy thì mãi mãi mình chẳng đủ tự tin mà phát ngôn chứ đừng nói đến chuyện phải hành động sao cho đúng.
Mỗi người trong chúng ta ai cũng có điểm mốc của sự trưởng thành. Hãy đón nhận và trải nghiệm nó như mình đang nhận một tách cà phê đen nóng mà đôi khi mình cần xin thêm chút đường hay chút sữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét