Nhà ông chủ mở dạ tiệc. Chị giúp việc bấn loạn, có lẽ chị phải ở lại nhà ông chủ đến khuya. Đứa con nhỏ của chị đang ốm, không ai trông đang ngóng chị về. Chị dè dặt xin ông chủ đón nó đến cùng để tiện có người chăm sóc. Ông chủ đồng ý. Thằng bé dù rất mệt nhưng háo hức được đi cùng mẹ. Nó hỏi sao lại được đến nhà ông chủ, và sao lại là buổi tối. Bà mẹ trả lời qua quýt rằng có buổi dạ tiệc quan trọng và mẹ phải làm đồ ăn cho mọi người. "Con có được tham gia bữa tiệc không mẹ?". Câu hỏi ngây thơ xé lòng người mẹ. Chị lặng lẽ tạt nhanh vào quán nhỏ ven đường, lén mua hai cái xúc xích và một chai nước nhỏ...
Dẫn thằng bé vào nhà ông chủ từ cổng sau. Khách khứa sang trọng đã đến đủ. Mọi người gọi chị lên dọn đồ ăn. Chị vội vã kéo con nhỏ vào trong toilet. "Con nhớ không được chạy lung tung nhé. Ở đây mỗi khách đều được đón tiếp ở một phòng riêng. Và đây là phòng của con. Thức ăn của con đây. Con đợi mẹ nhé". Thằng bé ngạc nhiên vì sự đón tiếp quá trọng thị dành cho nó. Căn phòng rộng rãi, trang thiết bị sáng bóng, thơm phức, sạch sẽ đến kinh ngạc. Nó hạ nắp bồn cầu xuống vì nó nghĩ đó là bàn ăn. Và bữa tiệc của nó bắt đầu...
Ông chủ nhìn thấy chị giúp việc có vẻ hơi nóng ruột. "Cháu nhà chị đâu sao tôi không thấy nó?" - "Dạ chắc nó chạy đâu đó, thằng bé nghịch như quỷ ông ạ". Chị khẽ cúi mặt. Ông chủ dường như nhận thấy có điều gì...
Ông lặng lẽ bỏ mặc đám quan khách và đi tìm ai đó khắp căn nhà rộng lớn. Ông mở cửa toilet khu bếp và giật mình khi nhìn thấy cậu bé lanh lợi với đôi mắt to tròn trạc tuổi lên 6 đang ngồi ăn xúc xích. Mắt ông rướm lệ. Ông hỏi tên nó, rồi nói: "Ta đông khách quá, bây giờ mới tới được phòng tiệc sang trọng nhất này để chào cháu. Ta có thể dự tiệc cùng cháu không?". Thằng bé khẽ gật đầu. Ông chủ quay trở ra, lấy vào 2 cây xúc xích và một chai nước. Họ đã ăn uống và nói chuyện rất nhiều...
Cứ vài phút lại có một quan khách đẩy cửa bước vào "phòng tiệc". Sau khi nghe ông chủ giới thiệu, họ lại đi ra lấy 2 cây xúc xích và chai nước đến xin góp vui với hai nhân vật "quan trọng nhất" đêm nay. Thằng bé chưa bao giờ vui như thế. Ông chủ giải thích ai cũng muốn đến làm quen với cháu vì cháu rất ngoan. Và cháu là con của mẹ cháu, người rất quan trọng trong ngôi nhà của bác...
Ba mươi năm sau, cậu bé đó trở thành một người giàu có và thành đạt, và chính cậu cũng đứng ra tổ chức biết bao dạ tiệc. Mỗi khi chào hỏi quan khách xong, cậu lại lặng lẽ vào toilet, đặt 4 cây xúc xích và 2 chai nước lên di ảnh của mẹ cậu và ông chủ ngày xưa. Cậu cũng lấy ra 2 cây xúc xích và ăn cùng họ. Với cậu, đó luôn là những bữa tiệc rất vui, đầm ấm và sang trọng nhất thế gian...
Sau đó, cậu rời căn phòng và mở tung cánh cửa các toilet khác. Có thể ở đâu đó vẫn có một vài cô bé, cậu bé đang "dự tiệc" một mình - những bữa tiệc cần có người đến đó chung vui...
(Xin cảm ơn Xuan Tung đã mang lại cho tôi câu chuyện tuyệt vời này. Xin phép anh cho tôi được viết lại theo tưởng tượng và cảm xúc của tôi)
Ở đâu có tình thương, ở đó sẽ xuất hiện những con người vĩ đại...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét